Cuối tuần cuối cùng của tháng 11 năm 2009, có một đám tang long trọng được tổ chức tại thị trấn Mok, Pennsylvania, Hoa Kỳ. Rất nhiều người đến viếng tang lễ xếp thành những hàng dài, nối đuôi nhau, âm thầm tiếc thương Jefferson, người đã qua đời vì một cơn nhồi máu cơ tim. Có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy ngạc nhiên khi biết Jefferson chẳng qua chỉ là một người ăn xin trong suốt hơn 30 năm, nhưng tại sao nhiều người lại biết đến ông ấy như vậy? những người biết ông đều nói rằng ông ấy là một người tốt.
Người trong vùng đều biết Jefferson, một người đàn ông đã mất một cánh tay và sống bằng nghề ăn xin nhưng trong cuộc đời mình ông đã cho đi rất nhiều thứ.
Ông đã từng quyên góp 500cc máu cho một thanh niên gặp nạn để giúp cuộc phẫu thuật của anh được thực hiện suôn sẻ.
Ông đã quyên góp 2.000 đô la Mỹ cho các nạn nhân của cơn bão ở Florida và đó là 2/3 tổng số tiền tiết kiệm của ông.
Ông từng hỗ trợ cảnh sát phá một đường dây buôn bán ma túy và liên tục cung cấp cho cảnh sát những manh mối quan trọng để giải quyết vụ án. Cảnh sát địa phương cũng từng tuyên bố ông là “tai mắt” đáng tin cậy nhất.
Ông ấy dành một năm trời chạy khắp nơi để giúp hai đứa trẻ đi lạc tìm lại người thân.
Mỗi mùa xuân đến, ông sẽ đến những con đường đông đúc để giúp những loài động vật hoang dã băng qua đường an toàn trong mùa sinh sản, cố gắng giúp chúng tránh những tai nạn do xe cộ đi lại gây ra.
Ông còn nuôi 7 con mèo đi lạc, 3 con chó lang thang, cứu giúp những con cú và chim diệc bị thương.
Trong căn nhà gỗ đơn giản trên núi của mình, hầu như tất cả những vật dụng trong nhà ông đều nhặt từ thùng rác về, ông chỉ dùng củi là những cành cây khô rơi xuống đất, chứ không chặt cây trong rừng.
Ông là một người yêu thích cái đẹp, căn nhà nhỏ trên núi của ông rất sạch sẽ, trước nhà ông trồng rất nhiều hoa, sau nhà ông trồng nhiều cây cổ thụ và cây ăn quả.
Sống bằng việc ăn xin, nhưng bất kể mỗi ngày ông có xin được gì hay không, ông vẫn nở nụ cười hạnh phúc và hài lòng, người ta chưa từng nghe ông phàn nàn, kể lể về bất cứ thứ gì bao giờ.
Trong tang lễ,vị Mục sư đọc những lời cuối cùng của Jefferson như sau: “Tôi rất biết ơn vì bản thân được sống trong một thế giới tốt đẹp như thế này, cả đời tôi đều nhận được sự yêu thương, giúp đỡ và quan tâm của người khác, tôi luôn cảm nhận được sự lương thiện và ấm áp của con người, tôi đã rất mãn nguyện rồi, chỉ là những điều tôi làm quá ít, nhưng tôi cầu chúc cho thế giới này ngày càng tốt đẹp hơn”.
Vị Mục sư đã dành những lời trìu mến này để tạm biệt ông: “Jefferson, vẻ đẹp tâm hồn của ông, không chỉ Đức Chúa Trời có thể nhìn thấy mà vô số những người dưới trần gian đều nhìn thấy rõ. Tin chắc rằng họ sẽ tôn trọng những vẻ đẹp trong tâm hồn ông mà mà bày tỏ lòng kính trọng với cuộc sống tươi đẹp của ông”.
Không hề bi lụy, than trách, oán hận khi mình chỉ là một kẻ ăn xin, ông ấy luôn cảm ơn cuộc đời và nhìn thấy những điều tốt đẹp ở những con người mình đã gặp. Trong khi nhiều người trong chúng ta, có một hoàn cảnh đầy đủ và no ấm, lại muốn nhiều hơn nữa, và luôn chỉ nhìn thấy những điểm xấu của người khác. Sống với tâm thái nghi ngờ, thủ thân và phòng ngự, chắc hẳn mệt mỏi hơn nhiều một người không tiếc đem cho phần lớn những gì mình có như Jefferson.
Jefferson là một người có tấm lòng cao cả được nhiều người làm chứng tốt nhưng ông ấy vẫn nghĩ mình đã làm được quá ít việc tử tế cho mọi người. Bởi ông ấy làm việc tốt không phải để mong Chúa nhìn thấy nhưng bởi vì tình yêu của Đức Chúa Trời đã thật sự tràn đầy trong đời sống ông.
Người đời hiểu về ông và nhận định rằng Jefferson làm việc tốt không phải để nhận lại việc tốt, mà đơn giản đó là nhu cầu và trách nhiệm của một con người. Và dĩ nhiên tất cả chúng ta sẽ học từ đức tính tốt này từ con người của Jefferson.
Jefferson đã đạt đến mục đích do bởi làm theo lời Thánh Kinh: “Chưa hề có ai thấy Đức Chúa Trời; nếu chúng ta yêu nhau, thì Đức Chúa Trời ở trong chúng ta, và sự yêu mến Ngài được trọn vẹn trong chúng ta. ” (thơ Giăng Nhất đoạn 4:12)
Ngọc Linh