Ngày xưa, ở Ấn Độ, dưới thời trị vì của vua Akbar, có 1 tể tướng tên là Birbal, nổi tiếng là người thông minh, học rộng hiểu nhiều. Một hôm, Birbal cùng một người bạn đi có việc, giữa đường họ phải vượt qua một con sông.
Họ cùng đi qua cây cầu hẹp bắc qua sông, mỗi lần chỉ đủ chỗ cho một người đi. Khi đã sang đến bờ bên kia, Birbal quay lại thì thấy bạn mình đang chới với, rồi chẳng mấy chốc mất thăng bằng, rơi thẳng xuống dòng nước bên dưới.
Ngay lập tức, Birbal nghiêng người, cố hết sức giơ tay ra cho người bạn nắm lấy để kéo anh ta lên. Người bạn cảm động quá, rối rít hứa rằng khi về đến nhà sẽ tặng cho Birbal một số tiền lớn thay lời cảm ơn.
Chẳng ngờ, vừa mới nghe thấy người bạn nói như vậy, Birbal chỉ lạnh lùng đáp: “Cảm ơn”, rồi lập tức buông tay, khiến người bạn lại rơi tõm xuống sông, nhưng lúc này, anh ta đã ở gần bờ và sau một lúc, đã có thể tự trèo lên.
Người bạn rất sốc trước hành động này, liền hỏi Birbal: “Sao anh lại buông tay chứ?”
Birbal mỉm cười và trả lời: “Để tôi còn lấy tay nhận phần thưởng”.
“Nhưng anh có thể đợi tôi lên trên bờ an toàn rồi nhận cũng được mà…”, người bạn thắc mắc.
“Đúng, nhưng chẳng phải anh cũng hãy đợi cho đến khi lên trên bờ rồi hãy nói hay sao?”, Birbal hỏi lại.
Người bạn của Birbal lúc này mới hiểu ra ngụ ý, rằng anh ta đã quá vội vàng khi đưa ra lời hứa và đã sai khi dùng vật chất như một cách trao đổi, vì những người bạn chân chính sẽ không giúp nhau vì chút lợi ích đó.
Người bạn này cũng đã xin lỗi Birbal, nhận ra mình đã có một người bạn tốt đến thế nào và thật lòng cảm ơn anh.
? Tình bạn dựa trên những lời hứa về vật chất thì sớm muộn cũng sẽ có ngày tan vỡ. Một người ở bên cạnh bạn vì thứ lợi ích nào đó, thì rồi cuối cùng, khi bạn không còn có khả năng cho họ thứ mà họ cần, họ nhất định sẽ ra đi.
Theo Moral Stories