Dân Số Ký 32:1-15
Vì thế, cơn thịnh nộ của Đức Giê-hô-va nổi phừng lên với dân Israel, và Ngài khiến họ phải đi lang thang trong hoang mạc bốn mươi năm, cho đến khi cả thế hệ làm điều ác dưới mắt Đức Giê-hô-va đều bị tiêu diệt. Câu 13.
Sau nhiều thế kỷ bị giam giữ tại Ai-cập, Chúa đã ra tay giải cứu họ. Tuy nhiên giữa Ai-cập là nơi khởi hành và Ca-na-an là nơi họ sẽ đi đến, người Hê-bơ-rơ phải học cách sống tự do. Điều kiện thật gay gắt: Bốn mươi năm đi trong hoang mạc với lằm bằm, bất tuân, nổi loạn, thờ tượng bò vàng…. Kết quả là đa số họ bỏ thây nơi hoang mạc xa xôi đó.
Đọc lịch sử dân thánh đi trong hoang mạc, ta đừng quên rằng Ai-cập là nơi khởi đầu của cuộc giải phóng một dân tộc. Nhưng từ nơi khởi hành đến nơi đến, họ phải học cách sống không bị kìm kẹp hay xiềng xích. Không dễ đâu, vì họ luôn luôn bất mãn và chán nản vì thiếu lòng tin.
Người ta nghiên cứu thì thấy rằng trong lịch sử có người bị tù nhiều chục năm, khi được thả ra đã tự tử, họ muốn được trở vào nơi đã giam cầm, vì không biết đi đâu nữa. Cái tinh thần bị giam cầm đã quá quen thuộc với họ, đến nỗi sự tự do không đủ để giải phóng họ hoàn toàn.
Bạn cho là sống tự do dễ lắm hay sao? Không hẳn vậy đâu. Nhiều khi những mê tín cũ xưa của bạn, những thói quen, những bất mãn ngăn cản bạn tiến bước. Cũng như khi bạn leo núi vậy, những vật cản gây khó khăn cho người leo núi không phải là những tảng đá, mà có khi chỉ là viên sỏi nhỏ lọt vào giày làm chân khó chịu.
Hãy thu dọn vật gây ra cản trở khó chịu, những mê tín dị đoan, những thói quen hư xấu còn lại đó.
Trên đường lêo núi Chúa không dẹp đi những tảng đá lớn hay nhỏ, những khe núi khó qua hay thời tiết không thuận lợi. Vì những chướng ngại này là thành phần của cuộc đời. Nhưng những viên sỏi nhỏ hay những hạt cát còn trong giày ta, thì ta phải chịu khó dừng lại, cởi giày, tìm nó ra và vứt bỏ. Có như thế cuộc tiến bước mới bảo đảm.
Hôm nay, mời bạn hãy dừng lại, suy nghĩ đôi phút, tìm ra những gì đang cản trở cuộc sống tự do của mình. Hãy nhờ Chúa loại bỏ, và sau đó tiếp tục tiến bước.
(Sưu tầm)