Người đàn ông bị đắm tàu và mắc kẹt trên hòn đảo hoang. Mỗi ngày, ông đều cầu nguyện xin Chúa cử người đến giải cứu cho ông, nhưng đáp lại chỉ là nỗi tuyệt vọng.
Nhiều tháng trôi qua và người đàn ông này đã học được cách sống sót trên hoang đảo. Ông nhặt nhạnh những thứ có sẵn xung quanh và dựng được một túp lều.
Một ngày, sau khi đi kiếm thức ăn và trở về, ông đau khổ nhìn thấy túp lều của mình bị cháy rụi. Tất cả những thứ ông ta gom góp được cũng hóa thành tro. Thứ duy nhất ông còn lại chỉ là bố quần áo đang mặc trên người.
Sốc, kiệt sức và giận dữ, người đàn ông đấm mạnh vào không trung và bắt đầu nguyền rủa cuộc sống và la hét: “Ông Trời ơi, ông đã làm gì với tôi vậy? Tôi đã cầu xin ông mỗi ngày trong hàng tháng trời rằng hãy cứu tôi, và bây giờ mọi thứ tôi có đều tan tành mây khói. Tại sao ông làm vậy với tôi?”.
Người đàn ông ngã khuỵu trên đất và khóc lóc thảm thiết. Trong một giây vô tình, ông ngước nhìn lên và thấy bóng một con tàu tiến về phía mình. Người đàn ông được giải cứu.
“Làm sao anh có thể nhìn thấy tôi?”, người đàn ông hỏi thuyền trưởng – vị ân nhân cứu mạng mình.
Thuyền trưởng đáp: “Chúng tôi đang lênh đênh trên biển thì nhìn thấy cột khói bốc lên ở đường chân trời. Chúng tôi quyết định đi kiểm tra và đã nhìn thấy anh”.
Thật Đức Chúa Trời là Đấng có phán rằng: “Ý tưởng ta chẳng phải là ý tưởng các ngươi, đường lối các ngươi chẳng phải đường lối ta” (sách tiên tri Ê-sai 55:8) chi bằng lúc khốn khó hãy cầu nguyện với Đức Chúa Trời và chờ đợi Ngài không theo ý muốn, suy tính của chúng ta mà là theo phương cách Ngài. Cũng không nên sợ sệt hay kinh khủng khi chưa thấy câu trả lời. Bởi Đức Chúa Trời luôn có ý tưởng cao hơn mỗi suy nghĩ rất giới hạn của loài người.
Hà Nhi (Theo Consciouspanda)