Sáng thế ký 3:1-10
Giê-hô-va Đức Chúa Trời kêu A-đam và hỏi: “Con ở đâu?” — Sáng thế ký 3:9
“Cậu ấy sẽ tìm ra tôi”, tôi nghĩ. Tôi cảm thấy tim đập nhanh hơn khi nghe tiếng chân của cậu em họ 5 tuổi. Cậu ấy đang tới gần. Chỉ cách đó 5 bước chân. Ba. Hai. “Tìm thấy anh rồi”.
Trốn tìm. Đa số mọi người đều có những kỷ niệm đáng yêu về trò chơi tuổi thơ này. Tuy nhiên, đôi khi trong cuộc sống, nỗi sợ bị tìm thấy không phải là niềm vui nhưng xuất phát từ bản năng trốn chạy đã ăn sâu trong con người mình. Có lẽ người ta không thích điều họ nhìn thấy.
Như những đứa trẻ sống trong thế giới sa ngã, chúng ta có xu hướng chơi trò mà một người bạn của tôi gọi là “trò chơi trốn tìm hỗn hợp” giữa Chúa và chúng ta. Đúng hơn là trò chơi giả vờ trốn—vì dẫu sao thì Ngài nhìn thấu hết những ý tưởng xấu xa và chọn lựa sai lầm của chúng ta. Chúng ta biết điều đó, dù chúng ta giả vờ như Ngài không thể nhìn thấy.
Tuy nhiên, Chúa vẫn tiếp tục tìm kiếm. Ngài gọi chúng ta: “Đừng trốn nữa! Ta muốn nhìn thấy con, ngay cả những gì đáng xấu hổ nhất”—cũng giống như tiếng gọi khi con người đầu tiên đi trốn vì sợ hãi: “Con ở đâu?” (Sáng. 3:9). Một lời mời gọi ấm áp biết bao qua câu hỏi nhói lòng. “Con yêu dấu, hãy ra khỏi chỗ trốn, và hãy trở lại trong mối liên hệ với Ta”.
Điều đó dường như quá rủi ro, thậm chí là dại dột. Nhưng trong sự an ninh và chăm sóc của Cha Thiên Thượng, bất cứ ai trong chúng ta, cho dù đã làm gì hay không làm được gì, đều có thể được biết và được yêu thương cách trọn vẹn.
Bạn được an ủi thế nào khi biết rằng Chúa nhìn thấy hết con người bạn nhưng Ngài vẫn mong chờ bạn đến với Ngài? Sự hiểu biết đó khiến bạn được tự do ra sao?
Đấng biết rõ chúng ta yêu thương chúng ta vô điều kiện.
(Jeff Olson)
— at Vietnamese Vuon Nho Baptist Church of Arizona.