Mảnh đất của Thượng Đế

Có một câu chuyện về thị trấn Wellington hẻo lánh ở Nam Phi vào mấy thế kỷ trước. Vì nơi đây giao thông bất tiện, nên Nha Thiết Lộ (Cục đường sắt) muốn mở một tuyến đường sắt qua khu vực này. Tuy nhiên, hầu hết đất đai cần cho công trình thuộc về một chủ nông trại, ông kiên quyết không bán mảnh đất gia truyền của mình, vì thế mọi chuyện rơi vào bế tắc.

Một hôm, cậu con trai nhỏ bỗng nhiên nói với ông: “Thưa cha, con hiểu rồi, lẽ nào tổ tiên của chúng ta vừa sinh ra đã có mảnh đất này? Lẽ nào mảnh đất này chẳng phải Thượng Đế ban cho chúng ta sao?”

“Đương nhiên rồi, con trai”, ông trả lời.

“Nếu bây giờ Thượng Đế muốn thu hồi lại một phần mảnh đất vì lợi ích của nhiều người, chúng ta chẳng có lý do gì mà không trả lại cả cha ạ!”

Người chủ nông trại ngẩn người ra, ông nghĩ mình đã đọc Kinh Thánh biết bao lần mà vẫn còn chưa hiểu cách xử thế sao. Sau đó, ông đã hiến toàn bộ đất đai cần cho công trình xây dựng cho cục đường sắt mà không cần nhận bồi thường. Và trạm ga nhỏ Wellington từ đó nổi tiếng với tên gọi “mảnh đất của Thượng Đế”.

Lòng tốt là một thứ bản tính tự nhiên của con người. Hay cũng tương tự với người xưa có câu: “nhân chi sơ tính bổn thiện”. Đức Chúa Jesus cũng đã giảng dạy: Sự sáng các người hãy soi trước mặt người ta như vậy, đặng họ thấy những việc lành của các ngươi, và ngợi khen Cha các ngươi ở trên trời.” Sự sáng đó chính là sự phản chiếu ánh sáng của Đức Chúa Trời tỏa cho người khác qua các việc lành và gương tốt của tín hữu hàng ngày.

(Sưu tầm)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.