Phục Truyền 15:7-11
Tôi truyền dặn anh em rằng: “Hãy mở rộng bàn tay giúp đỡ người túng thiếu, nghèo khó trong xứ anh em.” — Phục Truyền 15:11
Cũng như ở các thành phố khác trên thế giới, tại vùng ngoại ô Pa-ri, người ta đến trợ giúp những người vô gia cư trong cộng đồng. Quần áo được bọc trong những túi chống nước và treo trên hàng rào để người sống trên đường phố có thể đến lấy theo nhu cầu.
Những chiếc túi được dán nhãn: “Đây không phải là đồ bị thất lạc; nhưng dành tặng bạn nếu bạn thấy lạnh.” Nỗ lực này không chỉ đem đến sự ấm áp cho những người vô gia cư mà còn dạy cộng đồng về tầm quan trọng của việc giúp đỡ những người thiếu thốn xung quanh họ.
Kinh Thánh nhấn mạnh đến tầm quan trọng của việc quan tâm đến người nghèo, dạy chúng ta “sè tay mình ra” với họ (Phục. 15:11). Chúng ta dễ bị cám dỗ ngoảnh mặt đi trước cảnh ngộ của người nghèo, giữ chặt những gì mình có thay vì chia sẻ. Nhưng Chúa khích lệ chúng ta nhận biết rằng luôn có những người nghèo xung quanh mình và do đó chúng ta phải chia sẻ rời rộng với họ, chứ không phải bằng “tấm lòng miễn cưỡng” (c.10). Chúa Jêsus nói rằng qua việc ban cho người nghèo, chúng ta nhận lãnh của báu lâu bền trên thiên đàng (Lu. 12:33)
Có lẽ không ai nhìn biết sự rời rộng của chúng ta, ngoài Chúa. Nhưng khi ban cho cách rời rộng, chúng ta không chỉ đáp ứng nhu cầu của người xung quanh mà còn kinh nghiệm sự vui mừng mà Chúa dành cho mình khi chu cấp cho người khác. Xin Chúa mở mắt chúng ta và ban cho chúng ta đôi tay rộng mở để đáp ứng nhu cầu của những người mà Ngài đặt để xung quanh mình.
Bạn có đang nắm chặt những gì mình có không? Nếu có, vì sao? Hôm nay bạn có thể đáp ứng nhu cầu nào?
Việc chia sẻ rời rộng bày tỏ lòng tin vào sự chu cấp đầy yêu thương và thành tín của Chúa.
(Kirsten Holmberg)