Đọc: II Sa-mu-ên 9:1-7
Bấy giờ, Đa-vít nói: “Nhà Sau-lơ có ai còn sống sót không? Ta muốn vì Giô-na-than mà làm ơn cho người ấy.” (II Sa-mu-ên 9:1)
Tôi lớn lên trong một hội thánh với rất nhiều truyền thống. Một trong những truyền thống đó là không lâu sau khi một người thân hay bạn bè qua đời, sẽ có một tấm bảng đồng hoặc bức ảnh gắn ở băng ghế hoặc tiền sảnh với dòng chữ: “Tưởng nhớ đến…” Tên của người quá cố sẽ được khắc lên đó, là một sự nhắc nhớ về cuộc đời đã qua. Tôi luôn trân trọng những ký ức đó. Bây giờ vẫn vậy. Nhưng đồng thời chúng cũng khiến tôi suy nghĩ bởi vì đó là những vật thể vô tri vô giác, một cái gì đó “không có sự sống.” Có cách nào để thêm yếu tố “sự sống” vào những ký ức này không?
Sau cái chết của Giô-na-than người bạn yêu quý, Đa-vít muốn tưởng nhớ đến ông và giữ lời hứa với ông (I Sa. 20:12-17). Nhưng thay vì chỉ tìm một cái gì đó vô tri vô giác, Đa-vít đã tìm kiếm và thấy một điều hết sức sống động – một người con trai của Giô-na-than (II Sa. 9:3). Quyết định của Đa-vít thật xúc động. Vua đã chọn bày tỏ sự nhân từ (c.1) với Mê-phi-bô-sết (c.6-7) qua những hình thức cụ thể là phục hồi lại sản nghiệp (“tất cả đất đai của Sau-lơ ông nội con”) và liên tục chu cấp thức ăn và nước uống (“con sẽ luôn dùng bữa tại bàn ăn của ta”).
Khi chúng ta tiếp tục nhớ về những người đã khuất qua những tấm bảng đồng hay bức ảnh, ước mong chúng ta cũng nhớ đến tấm gương của Đa-vít để bày tỏ lòng nhân từ với những người còn đang sống.
Lạy Chúa Jêsus, xin thêm sức cho con để bày tỏ lòng nhân từ khi tưởng nhớ đến lòng nhân từ mà người khác đã đối với con, nhưng quan trọng nhất là vì cớ lòng nhân từ vĩ đại của Ngài.
Có người nào đã qua đời mà bạn không muốn quên họ không? Bạn có thể bày tỏ lòng nhân từ cụ thể cho một người khác bằng cách nào?
(John Blase)