Điều người ta đòi hỏi nơi người quản trị là phải đáng tin cậy” (1 Cô-rinh-tô 4:2).
Một vị vua lớn tuổi kia biết rằng đã đến lúc cần chọn người nối ngôi. Nhưng thay vì chọn một trong các hoàng tử, hoặc cận thần trung tín, thì ông làm một việc khác thường.
Ngày kia, vua cho triệu tập tất cả những thanh niên trong vương quốc lại và tuyên bố, “Đã đến trẫm phải nhường ngôi và chọn người kế vị, trẫm quyết định chọn một người trong các khanh thay trẫm lên ngôi báu.”
Nghe thế các thanh niên đều kinh ngạc. Nhà vua nói tiếp, “Hôm nay trẫm sẽ trao cho các khanh mỗi người một hạt giống. Một hạt duy nhất. Đây là hạt giống rất đặc biệt. Trẫm muốn các khanh đem về nhà, gieo nó xuống đất, tưới nước, chăm sóc và đúng ngày này năm sau, các khanh đem trở lại kết quả của việc gieo giống này, lúc ấy trẫm sẽ chọn một trong các khanh nối ngôi, làm hoàng đế của vương quốc này!”
Giữa các thanh niên hôm ấy có một cậu tên Ling. Cậu cũng nhận được một hạt giống và trở về nhà trong sự phấn khởi, kể lại cho mẹ nghe toàn bộ câu chuyện. Bà mẹ giúp cậu tìm một cái chậu và chọn đất tốt để gieo hạt giống và tưới nước, chăm sóc cách cẩn thận.
Mỗi ngày cậu đều tưới nước và trông nó nẩy mầm, lên cây. Sau ba tuần, một số thanh niên bắt đầu kể về việc hạt giống của họ đã mọc thành cây con, bắt đầu phát triển. Cậu Ling tiếp tục tưới nước và quan sát, nhưng hạt giống của cậu vẫn trơ trơ.
Ba tuần, bốn tuần, rồi năm tuần trôi qua, hạt giống của cậu vẫn không nẩy mầm. Trong lúc ấy thì các thanh niên khác đã có cây con và đang lớn dần lên. Cậu Ling cảm thấy mình là người thất bại.
Sáu tháng trôi qua, vẫn không hề thấy mầm hay cây con nào mọc lên trong chậu của cậu Ling. Cậu nhận thức rằng hạt giống của mình đã bị cậu làm chết rồi. Mọi người khác đều đã có cây và đang chăm sóc, nhưng cậu thì không có gì cả.
Tuy nhiên, cậu Ling không hề nói cho ai biết cả, nhưng cứ tiếp tục cẩn thận tưới nước và chas1m sóc hạt giống của mình mỗi ngày.
Cuối cùng thì rồi một năm cũng trôi qua. Tất cả các thanh niên khác đều mang cây của mình đến nhà vua quan sát. Ling nói với mẹ rằng cậu không thể đem cái chậu không của mình đến cho nhà vua được. Nhưng mẹ khuyến khích cậu cứ đem đi, hãy thành thật với những gì đã xảy ra.
Ling cảm thấy thật đau đớn trong lòng, nhưng cậu tin mẹ mình nói đúng. Nên câu bưng chậu không của mình vào hoàng cung.
Khi đến nơi, Ling hết sức kinh ngạc trước nhiều loại cây đẹp đẽ khác nhau mà các thanh niên khác đem đến. Rất nhiều loại cây, nhiều cỡ khác nhau, trông rất đẹp mắt. Ling đặt cái chậu trống của mình xuống, và nghe rất nhiều tiếng cười nhạo của những thanh niên khác. Một số khác cảm thấy tội nghiệp cho cậu.
Nhà vua bước vào, chào các thanh niên và mọi người hiện diện. Nhà vua bắt đầu quan sát. Ling tìm cách đứng khuất phía sau mọi người. Nhà vua nói, “Wow, những cây và hoa các khanh đã trồng quả hết sức tuyệt vời!” Bất ngờ nhà vua nhìn thấy Ling đứng ẩn khuất phía cuối phòng với cái chậu không trống không của mình. Vua ra lệnh đưa cậu lên phía trước. Ling vô cùng kinh hãi, nghĩ, “Chắc là hoàng đế đã biết sự thất bại của mình rồi! Có lẽ vua sẽ ra lệnh xử trảm mình đây!”
Khi Ling lên phía trước, Hoàng đế hỏi tên cậu. Ling đáp, “Muôn tâu, hạ thần tên Ling ạ!” Các thanh niên khác cười nhạo và chế giuễu cậu. Hoàng đế ra lệnh mọi người im lặng. Nhà vua nhìn Ling và quay sang tuyên bố với mọi người, “Hãy ra mắt hoàng đế mới của các khanh! Tên của người là Ling!”
Ling không thể tin được điều đó. Ngay cả cậu cũng không thể gieo được hạt giống của mình cho kết quả. Làm thế nào cậu lại được chọn làm tân vương chứ?”
Sau đó nhà vua bảo, “Ngày này cách đây một năm, trẫm đã trao cho mỗi người các khanh một hạt giống và bảo các khanh hãy gieo nước, tưới nước nó, chăm sóc nó, và mang nó trở lại đây cho trẫm xem. Nhưng tất cả hạt giống trẫm ban cho các khanh đều đã bị luộc chín, không thể nẩy mầm, mọc lên cây được. Ngoại trừ Ling, còn lại tất cả các khanh đều đem trở lại nào cây, nào kiểng, vào hoa. Khi các khanh khám phá ra hạt giống không nẩy mầm, thì các khanh đã lấy hạt khác thế cho hạt trẫm ban. Chỉ có Ling là người can đảm và thành thật đủ để mang đến cho trẫm cái chậu với chính hạt giống trẫm ban trong ấy. Vì vậy, Ling là người sẽ nối ngôi trẫm!”
Đó cũng là điều Đức Chúa Trời trông mong nơi tôi con Ngài. Lắm khi chúng ta cảm thấy như mình là kẻ thất bại, không kết quả, nhưng điều Chúa đòi hỏi là sự trung tín và vâng phục.
Sứ đồ Phao-lô nói rằng, “Vậy, ai nấy nên xem chúng tôi như những đầy tớ của Chúa Cứu Thế, và những người quản trị các sự mầu nhiệm của Đức Chúa Trời. Điều người ta đòi hỏi nơi người quản trị là phải đáng tin cậy” (1 Cô-rinh-tô 4:1-2).