Một ngày kia Martin Luther, nhà đại cải chánh trong thế kỷ 16, được tin Philippe Melanchton, người bạn đồng công trong cuộc cải chánh của mình đau nặng sắp qua đời. Ông cấp tốc vượt 240km đến thăm và cầu nguyện cho bạn. Thấy triệu chứng bạn mình không thể thoát tay tử thần, Luther kêu lên:
-Ôi, kinh sợ thay về sự thay đổi trên nét mặt của bạn thiết tôi!
Nghe tiếng Luther, Melanchton mở mắt ra, kinh ngạc nói:
-Luther ơi, có phải bạn không? Sao bạn không để cho tôi ra đi bình an?
Luther đáp:
-Bạn Melanchton ơi, không được, chúng tôi chưa cho bạn ra đi đâu!
Lui ra khỏi giường bệnh, Luther hướng về cửa sổ, sấp mình xuống đất, thành khẩn kêu xin Đức Chúa Trời thêm tuổi thọ cho bạn mình. Ông kể lại công khó của bạn ông đã phục vụ Chúa và đem hằng triệu linh hồn về với Ngài. Ông xin Chúa vì vinh hiển danh Ngài và vì những linh hồn còn đang hư mất mà cho bạn mình sống thêm nữa. Đức Chúa Trời nhậm lời cầu nguyện của Luther và cho ông biết Ngài sẽ chữa lành cho bạn ông. Ông đứng dậy trở vào, đến gần Philippe Melanchton, cầm tay bạn. Ông Melanchton liền nói:
-Hỡi Luther thiết hữu ơi, sao bạn không để cho tôi bình an ra đi?
Luther đáp:
-Không , không đâu bạn ơi, chúng tôi không thể để bạn rời khỏi công trường thuộc linh đâu!
Nói xong, Luther bèn yêu cầu cô y tá nấu món súp theo như ông chỉ dẫn, kế đem đến cho ông Melanchton ăn. Thấy thế, Melanchton nói:
-Bạn Luther ơi, sao bạn không để tôi đi về nhà nghỉ ngơi bình an?
Luther đáp:
-Bạn Melanchton yêu dấu ơi, hãy ăn đi, chúng tôi không thể để bạn đi đâu!
Melanchton không chịu ăn. Luther đe dọa:
-Bạn Melanchton yêu dấu ơi, hãy ăn đi, bằng nếu cãi lời, tôi sẽ dứt phép thông công bạn đấy!
Melanchton liền ăn ngay. Sau khi ăn xong món súp, ông cảm thấy khá hơn rồi từ từ bệnh được lành hẳn. Melanchton tiếp tục bất tay phục vụ Chúa như trước và kết quả rất tốt đẹp. Chúa cho ông cộng tác với Luther trong cuộc cải chánh cho đến khi thành công rực rỡ.
CHUYỆN HAY Ý ĐẸP