Những chiếc giày được ném vào tôi, những viên đá được ném vào tôi. Có khi tôi đang giảng và ở trong đám đông có một ban nhạc sẽ chơi nhạc thật ồn để không ai có thể nghe thấy những gì tôi đang nói. Tôi cũng bị đầu độc hai lần. Họ cố ám sát tôi. Và điều cuối cùng trước khi tôi rời đi khi ấy – đó là một sự cố gắng sau cùng trong đời tôi.
Lần nọ, trong khi tôi đang thuyết giảng giữa một đám đông. Ai đó ném một hòn đá về phía tôi nhưng không trúng. Nó là nguy hiểm, không phải cho tôi nhưng cho những người đang ngồi và lắng nghe tôi. Tôi dừng lại. Tôi kêu gọi người ta nhặt viên đá đó lại và cất đi, vì nó là hòn đá phúc lành.
Ai đó hỏi, “Tại sao nó lại là hòn đá của phúc lành? Ai đó đã ghét Ngài mà ném lên…”
Tôi nói, “Cái người mà ném hòn đá đi, người đó đã ném luôn tất cả mọi sự tôn trọng, tình yêu và tính người của họ đi luôn rồi. Cho nên hòn đá đó chứa tất cả những điều tốt đẹp của người đó. Hãy giữ lấy nó. Nó thực là một hòn đá của phúc lành.” Và tôi cũng kêu gọi người ném đá đó dừng lại. Nếu họ muốn, hãy lại gần và ném vào tôi. Đừng ném một cách bừa bãi vì sẽ vô tình trúng phải những người vô tội. Sau đó không còn hòn đá nào được ném nữa.
Một chuyện đã xảy ra – một người đàn ông viết một cuốn sách chống lại tôi và anh ta gửi cho tôi bản gốc của cuốn sách. Tôi nhìn vào nó – tất cả chỉ đều là rác rưởi, những lời dối trá, những câu chuyện hư cấu không chút bằng chứng nào cả. Nhưng tôi vẫn gửi cho anh ta lời chúc lành của tôi và bảo anh ta hãy in nó lên trang bìa của cuốn sách. Anh ta không thể tin được, hoàn toàn bối rối: loại người gì thế này?
Anh ta sống ở Baroda, cách tôi khoảng 1000 dặm nhưng anh ta đã đến để gặp tôi – anh ta chưa bao giờ thấy tôi. Những thứ anh ta viết trong cuốn sách – mọi thứ chỉ đều sưu tầm từ những tờ báo, những lời đồn và anh ta sắp xếp chúng thành một cuốn sách. Anh ta hỏi tôi, “Ông đã nhìn vào bên trong chưa hay ông chỉ cứ vậy đưa ra lời chúc lành?”
Tôi nói, “Tôi đã đọc nó từng từ, nó chỉ là rác rưởi, nhưng anh hẳn đã phải bỏ rất nhiều công sức để sưu tầm những thứ rác rưởi đó, anh cần được chúc lành.”
Anh ta nói, “Nhưng điều này trông sẽ rất lạ – với lời chúc của ông. Tôi đã làm cuốn sách này vì tiền, nó sẽ là cuốn sách bán chạy nhất nhưng giờ gặp ông ở đây và chứng kiến phản ứng này, tôi cảm thấy có lẽ tôi không nên hoàn thành nó.”
Tôi nói, “Không, anh hãy cứ tiếp tục. Hãy để cuốn sách được bán trên thị trường. Hãy sưu tầm nhiều hơn, bởi vì trong khi tôi còn đang sống thì sẽ rất nhiều điều dối trá được thêu dệt thêm nữa – anh có thể kiếm tiền từ nó, điều đó là tốt. Điều đó không có hại gì đến tôi cả. Và bức ảnh mà anh chọn cho trang bìa thì trông rất ổn.”
Anh ta nói, “Lạy Chúa! Tôi đang nghĩ ông sẽ tức giận lắm.”
Tôi nói, “Tại sao tôi lại phải tức giận? Cuộc sống này quá ngắn để mà tức giận. Chúng ta hoàn toàn có thể làm cho nó trở nên phúc lành. Thế là đủ. Bất cứ anh đang làm gì với việc kinh doanh của anh, anh đang làm tốt. Anh viết rất tốt, những điều anh viết thì vớ vẩn nhưng cách anh sắp xếp chúng và trình bày chúng thì rất tốt. Anh đã hết lòng hết sức vì tôi trong cả năm như vậy, tôi không thể trả công cho anh, nhưng tôi có thể trao cho anh một lời chúc lành.”
Và cuốn sách đó được xuất bản với lời chúc lành của tôi trên đó, tất cả mọi tờ báo ưa chỉ trích đều nhắc đến cuốn sách cùng lời đề cập: “Thật lạ khi Osho chúc lành cho cuốn sách này!”
Và chỉ với một lời chúc lành đơn giản như vậy đã hoàn toàn xóa sổ toàn bộ cuốn sách đó.
(Osho’s life and teaching)