‘Xin cẩn thận khi lên xuống tàu’
Từ năm 2007, tại trạm tàu điện ngầm Embankment ở Luân Đôn, người ta thường bắt gặp một bà lão hơn 60 tuổi tên là Margaret McCollum.
Đôi khi bà sẽ từ trên một chuyến tàu bước xuống, hoặc từ bên ngoài đi vào sau đó ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh, nhìn từng chuyến tàu, từng chuyến tàu qua đi, cũng không thấy bà vội vã muốn lên tàu. Tại sao bà lại ngồi ở đấy? Bà muốn đợi người nào hay sao?
Tuy nhiên mỗi lần có một chuyến tàu dừng lại và cánh cửa mở ra, một nụ cười mãn nguyện sẽ xuất hiện trên gương mặt bà. Cùng lúc đó, người ta sẽ nghe thấy một giọng nam nhắc nhở hành khách: “Xin cẩn thận khi lên xuống tàu điện ngầm”.
Ngày lại ngày qua đi, năm này sang năm nọ, bà lão cứ như vậy chờ đợi tại Embankment, cho đến khi mấy lượt tàu qua đi bà mới nguyện ý rời khỏi hoặc lên tàu. Không ai biết vì sao bà lại thường đến đây, cũng không biết bà muốn đợi người nào. Nhưng có thể chắc chắn một điều, mỗi lần bà rời khỏi đây, bà đều vô cùng mãn nguyện với nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt.
Vào tháng 11 năm 2012, một ngày bà lão vẫn như thường lệ ngồi chờ trên ghế. Chờ đến khi chuyến tàu điện ngầm dừng lại, tuy nhiên khi cửa vừa mở ra, gương mặt của bà lộ rõ vẻ biến sắc và kinh sợ. Người ta nghe thấy từ loa phát thanh một giọng nói điện tử: “Xin cẩn thận khi lên xuống tàu điện ngầm”, không còn là giọng nói của người đàn ông ban đầu.
Qua vài ngày, bà lại tiếp tục đến, nhưng giọng nói bà nghe được vẫn là giọng nói điện tử. Bà lão đã bật khóc và cảm thấy vô cùng buồn bã. Bà tìm đến nhân viên của trạm tàu để hỏi rõ nguyên nhân vì sao giọng nói lại bị thay đổi. Lần trước bà cứ nghĩ vì băng đã bị hỏng, có thể được sửa chữa lại. Không ngờ đáp án bà nhận được là vì hiện giờ trạm tàu điện ngầm dùng hệ thống kỹ thuật số mới, không thể phát âm thanh cũ được nữa, không phải họ không thích âm thanh kia.
Ai cũng cảm thấy kỳ lạ, khó hiểu. Vì sao bà lão lại yêu thích và thậm chí có chút cố chấp với âm thanh này như vậy. Sau khi trở về nhà, bà tìm thông tin liên lạc của phòng quản lý tàu điện ngầm trên Internet và gửi cho họ một tin nhắn tiết lộ lý do sâu kín của mình.
Thì ra giọng nói ở trạm tàu điện ngầm là giọng của người chồng đã ra đi vào năm 2007 của bà. Chồng bà, ông Oswald Laurence, từng là một diễn viên sâu khấu, đã thu âm lời nhắc nhở này hơn 40 năm trước, nhắc nhở hành khách cẩn thận khi lên xuống tàu.
Mất đi người chồng thân thương là một cú sốc lớn đối với bà. Bà nói: “Ông ấy rất nhiệt tình với cuộc sống. Trong tâm trí và trái tim tôi, ông ấy chưa từng rời khỏi tôi. Thật tuyệt vời khi biết rằng tôi còn có thể nghe thấy giọng nói của ông ấy. Đó là một sự an ủi lớn lao đối với tôi.”
Thực tế, hai người quen biết nhau cũng có liên quan đến âm thanh này. Margaret là một nhân viên y tế sống ở phía bắc Luân Đôn, mỗi ngày đều phải ngồi tàu điện ngầm đi làm, bà rất thích âm thanh này. Oswald cũng sống ở phía bắc Luân Đôn và thường hay ngồi tàu điện ngầm, có lẽ họ đã vô số lần vô tình lướt qua nhau nhưng không có cơ hội làm quen.
Năm 1992, bà Margaret đi du lịch theo đoàn, khi ở sân bay bà nghe thấy một giọng nói vô cùng thu hút phát ra từ phía sau lưng mình. Bà xoay người nhìn thấy Oswald, hai người lập tức nhận ra đây chính là nửa kia của mình. Hóa ra Oswald là hướng dẫn viên cho đoàn du lịch của bà. Hai người đã cùng nhau đi qua quãng đời hạnh phúc cho đến khi Oswald qua đời.
Một điều khiến người khác vui mừng chính là, câu chuyện của bà lão đã cảm động được ban quản lý tàu điện ngầm. Công ty tàu điện ngầm đã gởi cho bà một đĩa CD thu âm giọng nói của Oswald trước lễ giáng sinh với lời nhắn: “Trạm tàu điện ngầm Embankment đang cố gắng khắc phục các vấn đề kỹ thuật, chuẩn bị sử dụng lại giọng nói của Oswald”.
Một ngày vào tháng 3 năm 2013, bà lão lại đến trạm tàu Embankment, ngồi trên chiếc ghế sát tường. Khi cửa tàu điện ngầm mở ra và một giọng nhắc nhở quen thuộc “Xin cẩn thận khi lên xuống tàu điện ngầm” vang lên, bà đã không kiềm được nước mắt, vui buồn lẫn lộn… Bà lại có thể tiếp tục nói chuyện cùng chồng ở nơi này.
Trong tình yêu có biết bao lời ngọt ngào, mỹ lệ nhưng đối với bà Margaret, “Xin cẩn thận khi lên xuống tàu điện ngầm” là một câu nói thể hiện tình yêu cảm động nhất. Câu nói là bà mối se duyên cho vợ chồng bà Margaret và giờ đây nó lại là sợi dây giữ họ mãi mãi ở bên nhau. Quả thực, tình yêu cảm động nhất là tình yêu chân thành, tình yêu vô điều kiện vượt trên mọi hình thức bề ngoài, vượt trên mọi thứ vật chất. Khi tất cả tâm hồn và trái tim đều dành cho nhau, thì mọi khoảng cách không gian và thời gian chỉ là hoàn cảnh để thêm khẳng định tình yêu đó sâu đậm và vĩnh cửu như thế nào.
Thiên Lộ