Đọc: Phi-líp 1:12-24
Vì đối với tôi, sống là Đấng Christ, còn chết là ích lợi. — Phi-líp 1:21
Tôi gặp bà Ada khi bà đang sống trong một viện dưỡng lão, bà sống thọ hơn tất cả những bạn hữu và người thân trong gia đình. Bà nói với tôi: “Đó là phần khó khăn nhất của tuổi già, khi phải nhìn mọi người ra đi và để bạn ở lại.” Một ngày nọ, tôi hỏi bà Ada điều gì làm bà thấy thích thú và bà sử dụng thời gian như thế nào. Bà trả lời tôi bằng một câu Kinh Thánh do sứ đồ Phao-lô viết (Phi-líp 1:21): “Vì đối với tôi, sống là Đấng Christ, còn chết là ích lợi.” Rồi bà nói: “Khi tôi còn sống, tôi vẫn có việc để làm. Vào những ngày khỏe khoắn, tôi sẽ nói cho người khác biết về Chúa Jêsus, còn những ngày không khỏe, tôi vẫn có thể cầu nguyện.”
Một chi tiết quan trọng là sứ đồ Phao-lô đã viết thư Phi-líp khi đang ở trong tù. Và ông nhận biết một thực tế mà nhiều Cơ Đốc nhân đã hiểu khi đối diện với sự mỏng manh của đời mình: Mặc dù thiên đàng dường như vẫy gọi, nhưng thời gian mà chúng ta còn trên đất rất quan trọng đối với Chúa.
Giống như sứ đồ Phao-lô, bà Ada nhận ra rằng mỗi hơi thở của bà là một cơ hội để phục vụ và làm vinh danh Chúa. Vì thế, bà Ada đã dùng những tháng ngày mình có để yêu thương người khác và giới thiệu cho họ về Cứu Chúa của mình.
Ngay cả trong những thời khắc đen tối nhất, Cơ Đốc nhân vẫn có thể nắm chắc lấy lời hứa về niềm vui lâu bền khi có Chúa đồng hành. Và trong lúc còn sống, chúng ta cũng thỏa vui trong mối quan hệ với Ngài. Ngài sẽ làm cho từng khoảnh khắc sống động của chúng ta trở nên ý nghĩa.
Lạy Chúa, xin thêm sức cho con để cứ phục vụ Ngài trong từng hơi thở con có, để mỗi khoảnh khắc còn lại của đời con sẽ ích lợi cho vương quốc Ngài.
Khi Chúa gọi chúng ta về, nguyện Ngài thấy chúng ta đang phục vụ Ngài.