Hoithanh.com Trong những năm gần đây, người ta nghe nhiều về các cuộc phục hưng ở Trung Hoa, Đại Hàn, Nam Dương và ngay tại Việt Nam, lịch sử đã ghi nhận sự phục hưng có tầm mức sâu rộng vào năm 1938 khi Bác sĩ Tống Thượng Tiết được Chúa sai đến giảng cho các hội đồng. Nhưng rồi cuộc phục hưng đó đã lắng dịu theo thời gian. Khi Hội Thánh phát động chiến dịch “Truyền đạo sâu rộng”, niềm khát khao phục hưng lại bắt đầu được nhen nhóm trong lòng của một số tôi con của Chúa.
Riêng tại Thần Học Viện Nha Trang ngay từ đầu năm học 1971-1972, người ta nhận thấy những dấu hiệu dường như báo trước sự thăm viếng đặc biệt của Đức Thánh Linh.
Một môn học mới được dạy đó là môn “Lịch sử phấn hưng”. Qua những tài liệu về các cuộc phục hưng lạ lùng trên thế giới, một nhóm sinh viên đã thắp lên trong lòng một đóm lửa tha thiết khao khát sự phục hưng cũng sẽ xảy ra tại Việt Nam.
Qua cuộc thuyết trình về cuộc phấn hưng tại Nam Dương và tại trường Kinh Thánh Đà Lạt của Mục sư Trương Văn Tốt, Đức Thánh Linh đã dùng những tài liệu ấy để khơi sáng những đốm lửa phục hưng trong lòng các sinh viên học sinh, khiến họ quyết định bắt đầu tổ chức buổi cầu nguyện cho sự phục hưng mỗi buổi sáng từ 5 giờ đến 6 giờ 30. Cũng trong thời gian đó, cuộc phục hưng tại trường đại học Asbury, tiểu bang Kentucky, Hoa Kỳ đã được một sinh viên thuyết trình với niềm hy vọng rằng lửa Thánh Linh cũng sẽ “đốt cháy” Thần Học Viện Nha Trang như Ngài đã làm tại trường đại học Asbury trong năm 1970 và từ đó lan tràn khắp Mỹ quốc.
Tiếp theo một sinh viên khác cũng thuyết trình về cuộc phục hưng năm 1938 tại Việt Nam qua Bác sĩ Tống Thượng Tiết. Trong niềm hồi tưởng về những công việc lạ lùng mà Chúa đã làm cho quê hương ngày những ngày xa xưa, nhiều sinh viên học sinh đã thực sự chịu cảm động và mong ước rằng cuộc phục hưng cũng sẽ tái diễn ngày nay.
Rồi một ngày đặc biệt đã đến trong không khí thiêng liêng của Thần Học Viện. Đó là ngày 3/12/1971. Theo chương trình của lớp Lịch sử phấn hưng, 11 giờ trưa hôm đó một thầy thuyết trình về cuộc phấn hưng tại Nam Dương. Không khí thuyết trình vẫn bình thường. Phòng nhóm được hiện diện bởi số đông sinh viên và một số giáo sư. Bài thuyết trình được chấm dứt bằng tiếng nức nở của thuyết trình viên.. Mọi người bỗng thấy một bầu không khí thiêng liêng bao trùm. Ai nấy đều bắt đầu cầu nguyện và sự cảm động đã ùn lên chất ngất. Tiếng khóc bỗng vang lên cuồng nhiệt. Những tiếng rống đau đớn, run rẫy cất lên trong sự cáo trách đè nặng của Đức Thánh Linh. Lửa phục hưng đã bắt đầu bùng cháy thực sự rồi. Phòng nhóm bùng lên trong nhịp độ vang rền không xiết tả. Tiếng khóc mỗi lúc một dâng cao. Tội lỗi bắt đầu được xưng ra. Sự bất hòa từ lâu giữa người này với người khác đã bị Thánh Linh cáo trách đến nỗi nhiều người không chịu được phải tìm bạn mình xin lỗi và xin tha thứ. Nước mắt đã đổ nhiều trên mặt mọi người. Hình ảnh hai ba người ôm nhau trìu mến thật đẹp đẽ vô cùng. Nhiều người chưa được sự thăm viếng vẫn tiếp tục kêu gào khóc lóc cho đến khi được Chúa trả lời. Có người vẫn thấy trống trải, khô hạn cứ tranh đấu mãi cho đến khi lòng được bình an và được đổ đầy Thánh Linh.
Giờ ăn trưa đã đến từ lâu nhưng không ai thèm quan tâm. Một số người chưa biết phục hưng đã đến thì vẫn cứ đi ăn cơm. Nhưng phòng ăn hôm ấy sao trống trải quá. Tiếng khóc và hát đắc thắng vang lên khiến nhiều sinh viên ở phòng riêng vội vã lên phòng nhóm. Hầu hết những người này đều được Thánh Linh bắt phục và cũng được sự vui mừng.
Sau một thời gian dài cầu nguyện, một giáo sư đề nghị ai được sự thăm viếng của Chúa xin cứ tự nhiên đứng lên làm chứng cho toàn thể được nghe. Lập tức một thầy chạy lên trong dòng nước mắt nói rằng: “Trước kia tôi là tên du đãng hoạt động công khai, ăn cướp phá phách khắp phố, sử dụng bùa ngãi. Nhưng hôm nay được Chúa thăm viếng. Tôi đã ăn năn, xưng hết tội và tin chắc Chúa đã tha thứ hết rồi. Những tiếng hát Ha-lê-lu-gia vui vừng đã dâng cao để cảm tạ Chúa. Tiếp đó lần lượt người này đến người kia làm chứng về những ơn phước thuộc linh quý báu mà mình nhận được. Lời làm chứng thi thoảng lại gián đoạn nhường chỗ cho sự cầu nguyện thiết tha cho nhiều vấn đề. Có người đứng lên cảm ơn Chúa vì Ngài vừa mới chữa khỏi bình đau bao tử. Người khác bị đau răng quyết xin Chúa chữa liền được lành.
Lửa phấn hưng cứ tiếp tục đốt cháy đến 3 giờ chiều hôm ấy trong bầu không khí vui mừng. Tiếng khóc, tiếng cầu nguyện vẫn không ngừng vang động. Vẫn còn những người ôm nhau khóc lóc và cầu nguyện cho nhau. Những tiếng reo cảm ơn Chúa rộn ràng vì vui mừng. Có nhiều người khóc lóc xin các giáo sư cầu nguyện cho. Mục sư giám thị và một vị giáo sư khác choàng tay nhau khóc nức nở. Không khí vui mừng dâng cao khi một thầy vừa cầu nguyện xong đứng lên la lớn: “Cám ơn Chúa! Tôi vừa hết bịnh đau suyển. Ha-lê-lu-gia!”. Một thầy đề nghị ai muốn được chữa bệnh xin lên tòa giảng hiệp chung cầu nguyện. Lập tức hàng loạt người tiến lên khao khát. Những cánh tay vươn lên kêu gào. Tiếng cầu nguyện hòa với tiếng nức nở không dứt. Dường như có một ban nhạc hòa âm tuyệt diệu, như là những âm thanh Thiên Đàng mà trước nay chưa bao giờ có. Có người làm chứng rằng khi nghe tiếng cầu nguyện thì dường như đang nghe tiếng hát vĩ đại.
Cuộc nhóm cứ tiếp tục mãi đến 6 giờ 30 tối mới tạm nghỉ để ăn cơm chiều. Bài hát Ha-lê-lu-gia lại tiếp tục không nhừng trên mỗi những người vui thỏa. Ai cũng có một nét mặt rạng rox vui mừng. Tiếng hát cũng vọng tới phòng ăn và cứ vọng mãi trong đêm ấy. Thật là những giờ phút diệu kỳ.
Buổi nhóm lại tiếp tục ngay nửa giờ sau đó, bấy giờ thì không người nào vắng mặt cả. Một vị giáo sĩ ở Nha Trang nghe tin sự phấn hưng cũng đã đến thăm và cầu nguyện. Chúa đã ban phước nhiều đến nỗi niềm vui rạng ngời trên khuôn mặt mỗi người. Những hình ảnh héo úa trước đây không còn nữa. Ai cũng thấy sự gần gũi với Chúa, ai cũng muốn cất cao lời hát và bày tỏ sự vui mừng của mình trong lời làm chứng, hoặc có người chỉ đứng lên đọc một vài câu Kinh Thánh cảm tạ Chúa hay là xin cầu nguyện cho vấn đề mình đang nặng lòng. Tinh thần cầu nguyện uể oải và yếu ớt những ngày trước bây giờ được thay thế bằng những tiếng vọng, tiếng gào, tiếng nài xin sấm động. Ai nấy đều dốc đổ lòng mình, bám chặt lấy lời hữa Cứu Chúa. Những cánh tay bây giờ được giơ lên mạnh bạo theo tiếng hát của lòng hoặc là đồng hòa với nhịp vỗ tay.
Không khí đêm nay thật lạ lùng chưa bao giờ có. Bài hát Ha-lê-lu-gia được hát liên tục trong tinh thần phấn chấn. Một vài người đứng lên làm chứng thê nào lòng nghi ngờ của mình về sự phấn hưng và quyền năng của Chúa đã thi thố trên những quốc gia khác đã biến đổi chính mình khi nhìn rõ sự thăm viếng của Ngài. Có những người đứng lên xưng ra sự bất mãn của mình với những người đồng lớp.
Những anh em người Thượng cũng sốt sắng làm chứng về những kinh nghiệm cá nhân mình cách đặc biệt. Có một cô với bản tính buồn bã đã đứng lên hát bài Lòng Tôi Vui Vẻ để bày tỏ sự thay đổi trong lòng. Cô cũng làm chứng thế nào khi cô bị cận thị đến 4 độ sau cơn đau gan một thời gian nhưng từ khi Chúa thăm viếng cô sốt sắng cầu nguyện và bây giờ cô có thể nhìn thấy rõ mà không cần mang kính. Thật lạ lùng! Trong dịp này có thân mẫu của một thầy được Chúa thúc giục đến thăm con tại Thần Học Viện mẫy ngày trước đây cũng đứng lên làm chứng về niềm vui của bà. Người này đế người khác thay phiên nhau làm chứng cách nhiệt thành, xen lẫn tiếng hát vang lên trong đêm, trong âm thanh ngọt ngào tha thiết. Buổi nhóm không do ai hướng dẫn cả, cũng không có một chương trình nào định sẵn. Thánh Linh đang hướng dẫn mỗi người.
Dường như không ai muốn buổi nhóm chấm dứt.
Thời giờ thiêng liêng cứ nhe bất tận và không ngừng. Những tiếng đồng hồ trôi qua có thể là lê thê trong những ngày trước nhưng bây giờ ai nấy đều thấy thì giờ sao trôi qua nhanh chóng quá. Ai cũng muốn kéo dài những giây phút quý báu ngọt ngào này mãi mãi. Đêm dần khuya nhưng mọi người đều tỉnh táo và vui mừng đón chào một ngày mới phục hưng.
Thầy cai kiểng đứng lên nói: “Tôi thường coi đồng hồ xem và tôi vui mừng quá vì tính ra bây giờ là hơn 13 tiếng đồng hồ kể từ cơn phục hưng bắt đầu. Chúa đã thăm viếng chúng ta cách lạ lùng và liên tục”. Thật cảm ơn Chúa vì sự vui mừng, bình an, yêu thương mà Đức Chúa Trời đã ban chho những người sẵn lòng dâng đời mình phục vụ Chúa và sẵn sàng ra đi trong sứ mạng cứu người. Những kỷ niệm này chắc sẽ không phai mờ trong lòng những người đã từng trải hôm nay.
Bây giờ trên bảng đen, những dòng chữ rung động về phục hưng tại Việt Nam bằng phục hưng tại Thần Học Viện Nha Trang. Thật Chúa đã phục hưng Thần Học Viện. Ngài đã thỏa mãn lời cầu nguyện của những người khao khát từ lâu. Ngài đã thắp lên ngọn đèn báo hiệu những ngày mới vinh quang trong tương lai khởi sắc của Hội Thánh và dân tộc.
Lời cầu nguyện cuối cùng được dâng lên Chúa. Mọi người ra về trong niềm vui phục hưng tươi mới. Nhìn lên đồng hồ người ta thấy 2 giờ 30 sáng. Một giấc mơ đẹp được thực hiện, nhưng lần này thực hiện bằng sự thật chớ không phải trong giấc ngủ. “Giấc mơ về sự phục hưng Hội Thánh Tin Lành Việt Nam”
Trích tuyển tập phấn hưng của Thánh Kinh Thần Học Viện
(Theo Thánh Kinh Nguyệt San)