Đọc: I Cô-rinh-tô 12:20–27
Anh em là thân của Đấng Christ, và mỗi cá nhân là một chi thể. — I Cô-rinh-tô 12:27
Khi xem cuộc thi rodeo với trò cưỡi ngựa bắt bò, bạn sẽ thấy những đấu thủ có bàn tay bốn ngón và chỗ ngón cái chỉ còn một đoạn nhỏ. Đây là thương tích phổ biến trong môn thể thao này, ngón tay cái kẹp giữa một đầu dây và đầu kia bị một con bò lớn kéo, ngón cái thường bị mất đi. Đây không phải là một chấn thương kết thúc sự nghiệp, nhưng việc mất đi ngón tay cái làm thay đổi mọi thứ. Hãy thử đánh răng, cài áo sơ mi, chải tóc, buộc giày, hoặc thậm chí là ăn uống mà không có ngón tay cái. Chi thể nhỏ bé không được chú ý này lại đóng một vai trò quan trọng.
Sứ đồ Phao-lô chỉ ra trường hợp tương tự trong hội thánh. Những thành viên ít được chú ý hoặc ít nói hơn đôi khi bị người khác phản ứng kiểu “Tôi không cần anh” (I Cô. 12:21). Thông thường điều này ít được nói ra, nhưng cũng có lúc người ta nói ra.
Chúa kêu gọi chúng ta quan tâm và tôn trọng nhau (c.25). Mỗi người trong chúng ta là một chi thể trong thân của Đấng Christ (c.27) bất kể chúng ta nhận được ân tứ nào, và chúng ta cần có nhau. Một số người trong chúng ta là mắt và tai, và một số khác là ngón tay cái. Nhưng mỗi người đều đóng vai trò quan trọng trong thân của Đấng Christ, đôi khi còn quan trọng hơn ta nghĩ.
Nếu bạn là “mắt”, bạn có thể khích lệ “ngón tay” bằng cách nào? Và nếu bạn nghĩ mình là một chi thể kém quan trọng, hãy nhớ đến I Cô-rinh-tô 12:27, đây là một chân lý quan trọng trong Kinh Thánh.
Lạy Cha, xin tha thứ cho chúng con vì không nhớ rằng mỗi chúng con là một chi thể trong thân của Đấng Christ. Chúng con là chi thể, còn Ngài là Đầu.
(John Blase)