“Ru-tơ thưa rằng: Xin chớ nài tôi phân rẽ mẹ; vì mẹ đi đâu, tôi sẽ đi đó; mẹ ở nơi nào, tôi sẽ ở nơi đó. Dân của mẹ, tức là dân của tôi; Ðức Chúa Trời của mẹ, tức là Ðức Chúa Trời của tôi” (câu 16,17).
Câu hỏi suy ngẫm: Vì sao bà Na-ô-mi tỏ ra cay đắng? Những nỗi đau khổ có làm tê liệt đức tin của bà không? Tại sao? Cô Ru-tơ đã đem lại niềm an ủi cho bà như thế nào? Khi làm như thế cô Ru-tơ đã hy sinh những điều gì? Bạn sẵn lòng hy sinh những gì để đem lại niềm an ủi cho người khác?
Trước hết, sách Ru-tơ nói về bà Na-ô-mi và cảnh ngộ của bà. Khi cả chồng lẫn các con trai của bà đều qua đời, bà rơi vào hoàn cảnh cô đơn và khó khăn về kinh tế ở xứ lạ quê người. Bà tỏ ra cay đắng và đổ lỗi cho Ðức Chúa Trời. Ðây cũng là một phản ứng thường thấy nơi những người xem Ðức Chúa Trời là Ðấng có quyền tối thượng cung ứng mọi sự cho họ. Nhiều Thi Thiên thường minh họa loại phản ứng này. Dù rất thất vọng và sầu khổ, bà Na-ô-mi vẫn không lẫn tránh Ðức Chúa Trời. Bà không để cho những nỗi đau trong cuộc đời làm cho tê liệt đức tin của mình và ngăn trở bà có những hành động thực tế. Bà quyết định đứng dậy và quay trở về Giu-đa là quê hương của bà, là vùng đất mà Ðức Chúa Trời đã ban cho dân tộc bà.
Hai nàng dâu, cũng là những góa phụ, muốn đi cùng với bà, nhưng bà Na-ô-mi đã khuyên họ trở lại Mô áp. Cách nói của bà có sức thuyết phục vì thế cô Ọt-ba đã từ biệt bà và ở lại. Chúng ta không thể trách cô Ọt-ba vì làm như thế nàng có dịp may lập gia đình trở lại và có thể được an toàn khi sống trong quê hương của nàng. Nhưng cô Ru-tơ thì quả quyết theo bà gia của nàng. Lời nàng nói với bà Na-ô-mi, cùng lòng quyết tâm của nàng là lời cam kết sắt son của những người hy sinh, tận hiến cho Ðức Chúa Trời (câu 16, 17).
Cô Ru-tơ không chọn sự yên ấm, không vì tư lợi, vì vậy cô Ru-tơ đã hy sinh vì bà Na-ô-mi để an ủi và cùng chịu sự cô độc với bà gia. Khác với cô Ọt-ba, nàng chọn con đường phiêu lưu, đi theo Ðức Chúa Trời của mẹ chồng và đoạn tuyệt với các thần tượng của dân tộc nàng. Tại đây chúng ta thấy dù đớn đau cay đắng nhưng bà Na-ô-mi vẫn sống bày tỏ được Chân Thần duy nhất của dân tộc bà, khiến cô Ru-tơ quyết định theo bà về quê chồng, nơi hoàn toàn xa lạ. Ðây là con đường của đức tin đòi hỏi phải từ bỏ nhiều điều đôi lúc là hạnh phúc riêng tư, nhưng cuối cùng lại chính là con đường dẫn đến sự thịnh vượng và phước hạnh.
Trong ngày Hiền Mẫu, đây là lúc chúng ta xét lại nếp sống, đức tin của mình có đưa con cháu, những người lân cận đến với Chúa, đặt niềm tin nơi Chân Thần duy nhất.Cách sống của tôi có phản ánh được Ðấng tôi tôn thờ không?
Lạy Chúa, xin giúp con không chỉ nói yêu Ngài và yêu tha nhân mà còn bày tỏ tình yêu này bằng hành động thiết thực nhất.
(Văn Phẩm Nguồn Sống )
www.hoithanhvuonnhoaz.com